Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

VU VƠ

Vài vân văn vui

Một sớm mai se lanh.
Một mùa đông đã về.
Trên quê hương đất Quãng.
Mưa phùn một đông sang.


Nỗi buồn từng đông sang.
Nghe miên man thương nhớ.
Một thuở tay trong tay.
Bao kỹ niệm vơi đầy.
               St

28 nhận xét:

  1. Những ngày mưa bụi.
    Một mùa dông....
    ...ai thấu hiểu nổi lòng.
    quạnh hiu...quạnh hiu !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Quanhj hiu làm niềm thân ái,
      Một mùa xuân nữa sẽ qua,
      Lộc biếc xanh tươi vườn lạ,
      Vườn lòng nở ngát hương hoa..

      Xóa
  2. mộc ghé thăm, chúc một kì nghỉ tết ấm áp nhé!

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn Mộc nhiều nhé.ĐH xin chúc bạn như ý trong năm mới này

    Trả lờiXóa
  4. Rất cảm ơn bạn ,bạn thân mến...

    Trả lờiXóa
  5. Mình sẽ cô gắng để không uổng phí sự lao tâm tổn tứ của bạn, bạn thân mến

    Trả lờiXóa
  6. Sự sống là vậy.Nhưng mình ưa những khóm hoa li ti màu tím, cứ lung linh trước gió ....

    Trả lờiXóa
  7. Lung linh khóm trúc đón mời.
    thân sơ chẳng biết sang chơi uống trà.
    đơn sơ hay giàu có cũng căn nhà.
    thân thương tình bạn chén trả trao tay.
    .............minhngoc...

    Trả lờiXóa
  8. Mấy ngày nay Huyên có khỏe khg

    Trả lờiXóa
  9. Cô ơi, nhà em ở đây cô nhé! : http://hongduyenvn1975.blogspot.com/

    Trả lờiXóa
  10. Nhà em nè cô ơi!
    http://lanman-langbiang.blogspot.com/

    Trả lờiXóa
  11. Cô nhỏ và lanman-langbiangowi!Cô khùng mất vì đi tìm nhà và viết cho các em không được.Ôi, trời ơi là đất ơi....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao kỳ vậy cô? Em cứ tưởng Cô bận thêu không lên blog nữa... Hic. Tụi em sẽ lên thăm Cô sớm. Nhớ Cô nhiều!

      Xóa
    2. Em nói không sai, cô đang rất..rất cần thòi gian. còn cái máy không chìu ý cô, nên không viết được.Cô chưa rành viết vào đâu, nên mỗi khi vào được nhà là mừng lắm..và cứ viết những gì đàng ứ đọng.Thế đó.Hẹn có ngày sẽ đọc kỹ bai của em.Có gì vui cứ như LC, cho vào nhà cô với,rứa là hạnh phúc lắm lắm...Vui nhiều Cô nhỏ

      Xóa
  12. Lạc mất đường về giữa ngàn mây,
    Trắng tinh như lụa sáng một màu,
    Vòng quanh cứ nghĩ là đã đến,
    Đâu hiểu xa gần một bước chân....

    Trả lờiXóa
  13. Nửa đêm cũng tiếng gọi bầy,
    Xót lòng gặn hỏi chân mây chốn nào,
    Khan cùng vọng cõi chiêm bao,
    Vành Khuyên hỡi! Khóc bao năm rồi...

    Trả lờiXóa
  14. Là có thể làm cánh chim không mõi,
    Hay chú thông già reo mãi chốn rừng xa,
    Lặng ngắm mùa xuân hồn rộng khúc ca..
    Qua ...qua mãi đông xanh cành cỏ dại...

    Trả lờiXóa
  15. Hãy chờ đợi thời gian ơi hãy đợi,
    Còn rất nhiều mình chưa hết ước mơ,
    Một chút ngủ thôi cho hồn bớt dại khờ,
    Còn thức mãi từng giờ bên chiếc áo....
    Có thể xong hay là mộng ảo,
    Cũng vui lòng khi cố sức cùng ta
    Vầng trăng khuya soi chiếc bóng nhạt nhòa...
    Từng chút, từng chút ngày qua với ta là vô giá..

    Trả lờiXóa
  16. Ngọ nến dần tàn trước gió đông,
    Xuân sang hới nắng ấm dịu dáng,
    Em chăm chiếc áo đan còn dở,
    Cứ sợ ngày mai lại lỡ làng....
    Anh chẳng nói gì em hiểu đâu,
    Sâu trong đáy mắt vạn cổ sầu,
    Em cười giấu kín hàng mi lệ,
    Mãi mãi một đời xanh suootx sâu...
    Có thể em đi thành kỷ niệm,
    Những mùa sim chín ủ rừng sâu,
    Anh quen với góc trời em đứng,
    Thắt thỏm chờ anh mắt đỏ ngầu...
    Ta biết làm gì khi mất nhau,
    Đường trần còn lắm nẻo thương đau,
    Xin em cứ thế....là mãi mãi,
    Ngọt dịu ban đầu xanh mãi sau....

    Trả lờiXóa
  17. Quà mà em khoe cô đây nè!
    LỜI CỎ

    Để lá reo vui cùng gió
    Anh xin làm chiếc quạt nè
    Để nắng hôn lên làn tóc
    Anh ngồi xua tàn mây che
    -
    Để mắt em thôi buồn nhé
    Anh sẽ viết giai điệu ngày
    Với tiếng con chim gì nhỏ
    Kêu sau những vòm xanh cây
    -
    Và để... Để em đừng nhớ
    Những vu vơ xa tầm tay
    Anh sẽ ân cần nhắc nhở
    Này này... Ngoan nhé... Anh thương...
    -
    Nhưng mà, em ạ...
    Chiều nay anh đi xuống phố
    Mưa bay buồn... cả con đường
    Tự dưng anh thèm chi lạ
    Nụ cười xinh của người dưng
    -
    Thế nên... Em ơi... Anh sẽ...
    Mượn em... chiếc lúm đồng tiền
    Hay anh... hỏi xin một thể
    Cả đôi... về làm của riêng
    -
    Và nếu... như em từ chối
    Anh chẳng lấy đó làm phiền
    Anh chờ... chừng em đổi ý
    Anh lại... làm người cầu xin
    -
    Và nếu... như em từ chối
    Anh chẳng lấy đó làm phiền
    Anh đợi... chừng em đổi ý
    Anh sẽ... làm người...
    đầu tiên.
    ----------------------
    Cỏ-
    Chúc Ngày 8/3 vui vui vui...!!! Cười!!!!

    Trả lờiXóa
  18. Còn đây là nhát chém của em:
    LCLangbiang Lanman04:53 Ngày 08 tháng 3 năm 2013
    1 Để: Những cái để là những nhắc nhở rất khéo của anh với cái ẩm ương của Nàng:
    Để lá reo vui cùng gió
    Anh xin làm chiếc quạt nè
    Để nắng hôn lên làn tóc
    Anh ngồi xua tàn mây che
    -
    Để mắt em thôi buồn nhé
    Anh sẽ viết giai điệu ngày
    Với tiếng con chim gì nhỏ
    Kêu sau những vòm xanh cây
    -
    Và để... Để em đừng nhớ
    Những vu vơ xa tầm tay
    Anh sẽ ân cần nhắc nhở
    Này này... Ngoan nhé... Anh thương.
    Những hình ảnh thơ thật gần gũi vì đã bắt gặp đâu đó trong những bài thơ Nàng làm.Lời thơ thì thủ thỉ mà nghe rất "nhột" vì anh vừa thủ thỉ vừa "cù lét" Nàng nữa:
    Lá reo, nắng hôn tóc, xua mây che, con chim gì... anh chọc mình đây. Mình biết hết nhưng bạn đọc thì không nghĩ vậy. Chỉ thấy anh thật thiệt thà. Thương người ta đến thế, hi sinh đến thế, chịu khó đến thế... giống người anh quá! Chữ anh thương hạ ở cuối đoạn rất Quảng Nam. Anh thương nghe thật trìu mến làm sao.


    LCLangbiang Lanman04:58 Ngày 08 tháng 3 năm 2013
    2.Nhịp thơ bỗng nhiên chùng xuống. Cái cớ cái lí do vì sao có những lời thì thầm ấy được anh thổ lộ:
    Nhưng mà, em ạ...
    Chiều nay anh đi xuống phố
    Mưa bay buồn... cả con đường
    Tự dưng anh thèm chi lạ
    Nụ cười xinh của người dưng

    Lời thơ buồn. Nàng cảm nhận được sự cô đơn của anh. Nỗi nhớ gì đó da diết. Nhớ một nụ cười thân quen- Nụ cười người dưng nhưng lại rất gần bởi người dưng ấy là người cùng quê- Là "EM".
    Rất thích cái cách dùng từ mộc mạc của anh " Tự nhiên anh thèm chi lạ". Tột cùng của cái thèm người Quảng dùng vậy đó" Thèm chi lạ" một nụ cười người dưng. Tha thiết!



    LCLangbiang Lanman06:55 Ngày 08 tháng 3 năm 2013
    3. Không nên trì hoãn cái sự thèm muốn ( Ha ha). Nàng đang cười khi viết cái câu nì vì nàng đang nhớ cái ông Nguyễn Công Hoan.
    Anh bắt đầu dở quẻ:

    Thế nên... Em ơi... Anh sẽ...
    Mượn em... chiếc lúm đồng tiền
    Hay anh... hỏi xin một thể
    Cả đôi... về làm của riêng
    -
    Và nếu... như em từ chối
    Anh chẳng lấy đó làm phiền
    Anh chờ... chừng em đổi ý
    Anh lại... làm người cầu xin
    -
    Và nếu... như em từ chối
    Anh chẳng lấy đó làm phiền
    Anh đợi... chừng em đổi ý
    Anh sẽ... làm người...
    đầu tiên.

    Mượn đỡ chưa được mà đòi xin cả đôi. Tham lam quá cỡ. lại còn "Nếu" nữa chứ! Nói chung anh đã hiện nguyên hình là một anh chàng" lì"...Cười! "Liều"-Cười! Mà cũng thật đáng yêu!
    Nếu anh có giận thì Cười em thui nha! Em nhầm nhây tí!

    Trả lờiXóa
  19. Sót mất đoạn đầu rùi cô ơi!
    LCLangbiang Lanman04:46 Ngày 08 tháng 3 năm 2013
    Em thích món quà này của anh quá! Không cần muối. Chỉ cần chút vu vơ hoa Cỏ để những ngày tháng ba đừng qua mau. Em xin mở quà đây!
    Xin mở những giai điệu ngày anh trao.

    Thật tình cờ và thật bất ngờ khi em nhận được món quà này vào ngày 8-3. Có lẽ do em là " gái Quảng". Cái từ này biết anh không có ám thị điều gì cả, chỉ dùng để đùa cho vui thôi. Nhưng cái chữ Quảng thì anh không bao giờ đùa nghịch. Hôm mình sang nhà Lãnh đọc dòng com của anh: "Nổi hứng bất tử chút với Lãnh Diện... Duy Xuyên huyện... Quảng Nam tỉnh... An Nam quốc Xứ... Một chiều tuyết bay mù... Nắng mãi vẫn chưa lên... Có Chị Gà con bên Mỹ bữa hôm qua hỏi: Cỏ ơi, ở nơi chỗ của em bây giờ, mùa xuân đã đến hay chưa? Huhu..." Trong mình hình như có cái gì đó nghèn nghẹn. Mình nhận ra ở con người này có một cái gì đó... cái đó gọi là gì nhỉ? -Tình quê chăng? Mình biết anh yêu cái mộc mạc, thật thà, thô lỗ và gần như là bảo thủ, lí sự của người Quảng mình lắm. Anh yêu và muốn thể hiện nó trong từng câu buông tuồng với bạn bè. Thể hiện một cách tô đậm cái bản chất của con người xứ Quảng. Mình nhận ra, mình có cơ duyên được nhận quà là bởi mình là người Quảng,Đợn giản vậy thôi.

    Mình thích bài thơ vì anh lại biết nói những lời có cánh một cách thật thà.Biết chọn và hài hước lồng vào đó cả những hình ảnh thơ của mình, những lời com của mình và anh và mấy bạn trong mấy ngôi nhà lá mới cất, và gởi gắm vào đó lời "tỏ tình" dễ thương, lời tỏ tình với quê hương.
    Trong niềm yêu và nhung nhớ quê hương, nếu thiếu đi bóng dáng của một người con gái thì có lẽ mất đi phần nào sự lãng mạn. Anh mượn lời chúc để bày tỏ tình cảm ấy. Thật dễ thương!
    Bài thơ có thể chia thành 2 phần rõ rệt
    Ba khổ đầu là Để...
    Bốn khổ sau là xin...
    Để là cho em...
    Anh xin... là cho anh... là khát vọng của những chàng trai
    ( Cô đọc xong rùi xóa đi nha cô)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Côú chẳng thấy nhát chém nào trong bài bình của em, mà cô chỉ thấy một nguồn cảm hững thật đầy đặn, thật thân tình dành cho một anh chàng có thên Cỏ nào đó.Cứ mãi làm người tỏ tình đầu tiên trong vườn thơ tình ái thì thật là tuyệt vời em ạ...
      Cỏ mọc trong âm thầm,lặng lẽ,
      Nhưng chồi xanh sẽ châm gót em đau.
      Chia sẻ cùng em niềm vui khi cảm nhận một bài thơ rất dễ thương, một bài bình rất sống, đầy thiện chí.Thân ái

      Xóa
  20. Xin lỗi em, giờ cô mới có dịp đọc đoạn trích này.Không thể xóì cô rất thích cảm nhận thật trong cách viết của em.Cô quá khảnh niềm vui, nên hãy để lại cho cô em nhé.
    Buồn mênh mông, ước ao buồn mãi thế,
    Vắng xa rôi có thể buồn không,
    Mộng trăng soi sáo thổi vọng cung Hắng,
    Vui vì Cuội nhăn răng cười thật ấm...
    Một chút lãng du thả hồn xa biển rộng,
    Thấy muôn trùng chan chứa mộng trùng hoang,
    Vườn thảo xinh, hoa tím ngại áo cài,
    Em duyên dáng gót hài che bổi hổi....

    Trả lờiXóa
  21. Tịnh viên là cõi nàng về,
    Mà sao trong dạ tái tê nỗi sầu...
    Không thể để cảm xúc trào dâng, làm ảnh hưởng mọi người.Nên cố nín, để đêm về nhòa mắt ướt.Biết cuộc sống chỉ là khoảnh khắc.Những với cô cái khoảnh khắc này sao nó dài....lê thê.Quay lưng về phía nhà bạn là biện pháp duy nhất trốn chạy những xúc cảm trong lòng.Cứ tưởng lòng chai đi, nhưng chỉ cần chạm vào dù rất nhẹ, cũng cuộn lên mạch nguồn không ngưng chảy.Cảm ơn các em thật nhiều, giờ cô mới nói, có thể muộn, nhưng nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn là cứ giấu trong lòng...

    Trả lờiXóa
  22. Một chút, một chút nữa thôi, xin hãy đợi,
    Cho tôi về trong nỗi nhớ rừng xanh,
    Trên trời cao con chim chẳng có cành,
    Dòng suối ngọt đọng quanh hồn thi sĩ...
    Có thể chuyện ngày xưa, giờ đã thành cũ kỹ,
    Nhưng trong mỗi chúng ta đã xanh ngắt một thời,
    Đêm Kawmpuchia trăng ngượng ngập xót xa,
    Chiếc áo mỏng không đủ nhòa hàng mi lệ...
    Khắc nghiệt chiến tranh là như thế,
    Những cảnh rừng giờ có thể quên tên,
    Nhưng bững soi trong mỗi sáng ngày lên,
    Là mắt bạn nằm bên chiến hào máu nhuộm...
    Tổ Quốc chẳng bao giờ nói điều ham muốn,
    Mỗi trái tim cuôn nỗi riêng mình,
    Mảnh vườn xua hoa trái mãi cứ xinh,
    Thấp thoáng mình như thấy bóng hình của bạn...
    Một chút, một chút thôi, xin người hãy ráng,
    Cho tôi trầm mình trong biển cạn quê xa,Giotj mồ hôi thơm khói bếp quê nhà,
    Trong đáy mắt...vẫn cứ là..ngày xưa ấy...

    Trả lờiXóa
  23. Cô ơi! Khi cô vào nhà, cô nhìn lên thanh tap trên ý, cô thấy chữ đăng nhập không? Cô kích vào đó và thấy xuất hiện chữ bài mới trên thanh đó, cô kích vào đề viết bài mới nha cô. Xong thì nhấn xuất bản, sau đó nhấn chia sẻ vậy là xong. Cô làm thử đi chứ đừng viết trên tin nhắn mãi thế bên em và Duyên không biết là cô đang viết bài.

    Trả lờiXóa