Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

CHẠM VÀO MÙA XUÂN


Ngày cận tết nào cha cũng vất vả vì chị em em là con gái, con gái làm bánh không sạch sẽ, nên để cha làm
Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm rôÌ to hơn lăn dài trên trán cha, em biết đó là công việc chẳng đơn giản chút nào.Khi cúng xong, ăn bánh cha làm, em thấy ngon hơn những chiếc bánh mua ngoài chợ.Em ngửi mãi chiếc bánh trước khi ăn, em nghe trong đó có mùi thơm của đất, mùi mật của đường và cả mùi mồ hôi cha có chút gì mằn mặn.Chị em em thật hạnh phúc khi làm con của cha mẹ.
Ngày giải phóng về, bà con ai cũng nói con của cha sau này lớn lên sẽ đứng đàng.Em thơ dại không biết về hỏi cha, cha giải thích, em rất giận, nhưng nghe lời cha, chị em em ra sức học tập, có cái chữ, để gió cuốn đi những lời đã nói.
Khi cha mẹ mất cửa nhà thật lạnh.Ngày tết đầu tiên, em nhận ra giá trị của giọt mồ hôi cha rơi ngày ấy, em khóc òa, chị phải làm thay.Đêm giao thừa thay cha làm việc ấy, em lóng cóng, lại nứt nở.Sáng sớm em phải đi viếng NTLS, khi về chị đem tất cả bánh chưa cúng cất đi, chị nói em đã cúng rồi.Em nghẹn lòng, chị như nói lời xin lỗi.
Em làm quen với cảnh nhà không có cha, em làm tất cả.Nhưng em khắc phục mãi vẫn không kìm được cảm xúc khi chạm vào bất cứ đồ vật nào em lại nhớ cha quay quắc, trái tim em sẽ tan vỡ nếu em không được khóc.Chị thấy vậy, không la rầy mà cùng khóc với em.
Mùa xuân nào cũng vậy, em thích đến mùa xuân, những chạm vào mùa xuân là chạm vão nỗi nhớ.Em không khô đi dòng lệ thương yêu người cho em hình hài, dáng vóc.Nhiều lúc em cũng tự bực mình.Mẹ nói nếu khóc mà lòng con vơi nhẹ thì con cứ khóc.
Rồi khi mẹ về sum họp với cha, em còn lại trong nỗi buồn khôn nguôi.Ngôi nhà cha mẹ ở với em là vô cùng thân thiết, ở đó em nghe thấy lời chào của mẹ, cả bàn tay sè về phía em, cả những đêm dài mẹ nằm bên cho em mượn bắp chân để ủ mát cái đầu nóng như lửa của em và cả những lời chối từ không bao giờ làm em giận.
Ngút ngàn trong tim tình thương và nối nhớ về cội nguồn hạnh phúc, em bước đi những bước nhọc nhằn về phía cuối con đường.Có lé hình ảnh cha mẹ khắc sâu vào tâm khảm, mỗi lần em nhớ là cha mẹ như ở một bên.Em lại sống trong chuỗi yêu thương.
Khi trở về với thực tại, với cuộc sống của chính mình, em biết mình cần phải sống như thế nào để không phụ lòng cha mẹ, không phụ lòng những người đã từng tin cậy em trong đó có anh. Chạm vào mùa xuân là chạm vào nỗi nhớ. 
                                                                      2g sáng ngày 19.2.2015

2 nhận xét:

  1. Chạm vào nỗi nhớ chạm vào yêu thương...
    Sống với kỷ niệm đẹp cũng thật hạnh phúc phải không Cô?

    Trả lờiXóa
  2. Cô viết cho thỏa nhớ nhung thôi em ạ.

    Trả lờiXóa